KIẾP NÀY TÔI NHẤT ĐỊNH SẼ TRỞ THÀNH GIA CHỦ! - CHAPTER 74
Chapter 74
“Chào cậu, Perez…”
Bất ngờ thật đấy.
“Sao cậu lại cao thế này?”
Vì hành vi tự ý rời khỏi cung điện một mình vào nửa đêm, cậu ấy đã bị cấm túc.
Cũng chính vì lí do đó mà chúng tôi đã không thể gặp nhau trong khoảng thời gian ấy.
Chúng tôi chỉ có thể trao đổi thư từ như thường lệ.
“Tôi đang trong giai đoạn phát triển”
Tất nhiên là như thế rồi.
Ở lứa tuổi này, hiển nhiên là cậu sẽ phát triển nhanh.
Nhưng kì lạ là, ngay từ lúc còn nhỏ, cậu ấy đã sở hữu chiều cao rất đáng kinh ngạc rồi. Bây giờ cậu ấy đã cao bằng một người trưởng thành rồi.
Cũng sắp đến sinh nhật thứ 14 của cậu ấy rồi, nhưng tính đến hiện tại thì Perez chỉ mới 13 tuổi thôi mà!
Ấy thế mà đã cao bằng hai anh em sinh đôi rồi.
“Cậu làm rơi này.”
Khi Perez đưa tôi chiếc khăn, tôi chỉ nhìn cậu ấy mà không nhận.
“Cái này không phải của tôi. Cậu ấy đã làm rơi đấy.”
“Ồ, vậy sao.”
Perez nhìn về hướng tôi chỉ.
“Nh…Nhị hoàng tử điện hạ! Ừm…”
Cậu nhóc nhìn Perez 1 cái rồi cúi đầu xuống nói lí nhí, có vẻ đã bị dọa sợ rồi.
Lúc ấy, tự nhiên tôi muốn nhìn rõ khuôn mặt của Perez. Vẻ mặt của cậu trông thế nào mà lại dọa cậu nhóc kia sợ chết khiếp vậy chứ?
Nhưng mà mái tóc đen của cậu đã che đi một phần gương mặt cậu rồi, khiến cho tôi không thấy rõ được.
Nhưng mà chắc là không phải do vẻ mặt của cậu ấy đâu nhỉ?
Bầu không khí xung quanh cậu ấy trước giờ đều như thế mà, nó đã trở thành bản chất của Perez rồi.
“Cầm lấy.”
“Không! Không, cảm ơn…”
Cậu nhóc từ chối nhận lấy chiếc khăn mà quay đầu bỏ chạy với vẻ mặt khiếp đảm.
“Cậu ta bị gì vậy?”
“Chà…”
“Cậu ta muốn đi vệ sinh à?”
Nếu đúng là vậy thì bọn mình đã làm phiền việc gấp của cậu ta rồi nhỉ?
Bỗng tôi nghe thấy giọng của Mayron vang lên ngay sát tôi.
“Cho dù cậu ta không có nhu cầu thì sau vụ việc ban nãy cũng phải chạy đi thôi.”
“…Ai cơ?”
Perez lên tiếng hỏi Mayron, người vừa bước đến bên cạnh tôi.
Nhưng bầu không khí này có chút kỳ lạ.
Tôi cảm thấy đôi mắt đỏ của cậu ấy tối sầm lại trong giây lát.
Là do lâu ngày không gặp nên tôi nhìn nhầm sao? Cũng có thể là do ánh đèn.
Nếu mà tôi không biết rõ cậu ấy, hẳn tôi sẽ nghĩ rằng thái độ của cậu là “thù địch”.
“Tôi là anh họ của Tia, Mayron Lombardy. Còn đây là…”
“Gilliu Lombardy.”
“Ồ…xin chào.”
Đúng như tôi nghĩ, cậu ấy chỉ ngại mà thôi.
Khuôn mặt của Perez đã bình thường trở lại, ban nãy chắc mình đã nhìn nhầm rồi.
Ánh mắt ban nãy như bị sương mờ che phủ kia, giờ đã bừng sáng như trước.
“Tôi là Perez.”
“Biết rồi.”
Nhưng hình như lần này lại đến lượt cặp song sinh giở chứng.
Họ làm vẻ mặt khó chịu rồi lườm nguýt Perez.
“Hai người bị gì vậy hả?”
Cậu nhóc ngại ngùng kia đã chủ động giới thiệu trước đấy!
“Hai người cố ý tỏ ra thô lỗ đúng không?”
“Không phải vậy đâu, Tia!”
“Tụi anh chỉ…”
Cặp sinh đôi lớn tiếng nói với vẻ mặt oan ức.
“Không sao đâu Tia, có lẽ họ cũng ngại giống tôi.”
Perez lên tiếng giải vây cho họ.
“Hừm. À, nhân tiện thì…”
Tôi liếc hai anh em sinh đôi một cái rồi giới thiệu Perez với những người khác.
“Đây là Larane. Chị ấy là em gái của Belesach.”
“…Belesach?”
“Hẳn là cậu đã gặp anh trai tôi rồi nhỉ?”
“Có, một vài lần.”
Perez hơi nghiêng đầu và trả lời câu hỏi của Larane. Cô ấy nở nụ cười miễn cưỡng khi nhắc đến tên anh trời đánh ấy.
“Còn đây là…Crane? Thằng bé đâu rồi nhỉ?”
Crane đã trốn sau lưng tôi từ lúc nào.
À, thằng nhỏ sợ cũng đúng thôi.
Bầu không khí xung quanh Perez lúc nào cũng đáng sợ mà.
Hình như cậu ấy không nhận ra thằng bé.
Tôi thở dài, nhẹ nhàng xoa đầu Crane rồi quay sang giải thích.
“Nhóc này là em của Astalliu. Lần trước thằng nhóc nghe lén chúng ta nói chuyện với đại hoàng tử đấy.”
“…Astalliu?”
“Ừm… cái cậu to xác hay đi với Belesach ấy.”
“À…”
Chỉ khi nghe đến đó, cậu ấy mới gật gù rồi nhìn sang Crane.
“Úi!”
Cậu nhóc lùi thêm ra sau lưng tôi mà trốn.
“Xin chào, rất vui được gặp em. Xin lỗi vì hôm trước nhé.”
Perez khẽ cúi xuống gần Crane.
Nhưng chiều cao của hai người vẫn khác biệt quá.
Crane trông có vẻ như vẫn còn khá e ngại Perez. Haiz, cái bầu không khí này…
“Chà, hãy tìm món tráng miệng nào đó thật ngon để ăn nhé!”
Tôi vừa nói vừa chỉ tay về phía tháp phun socola to lớn gần đó.
Chắc hẳn sự ngượng nghịu này sẽ được hòa giải bằng đồ ngọt nhỉ?
Và thế là tôi cùng cặp sinh đôi, Larane, Perez và Crane (đang níu chặt váy tôi) cùng nhau tiến đến đài phun socola.
***
Gallahan đang tiếp chuyện cùng những quý tộc khác. Bất giác, anh hướng mắt về phía con gái mình.
Cái đứa trẻ ấy khi nãy vừa mới loanh quanh trong sảnh tiệc một mình, giờ đây đã bị vây quanh bởi nhị hoàng tử và những đứa trẻ Lombardy khác.
Có vẻ chúng đang tiến đến chỗ đài phun socola.
Nhìn thấy bọn trẻ đi với nhau thân thiết như thế, Gallahan nhẹ nhàng mỉm cười.
Cái đài phun ấy, chính anh đã cố tình sắp đặt thật kỹ lưỡng, bởi vì anh biết rằng con gái mình thích socola.
Bỗng một giọng nói khó chịu vang lên, phá bĩnh tâm trạng của Gallahan.
“Cậu vẫn sống tốt quá nhỉ.”
“…Anh trai.”
Là Vieze, người anh mà đã lâu rồi anh chưa có dịp gặp mặt.
“Không thể tin nổi là ta phải đến dự một bữa tiệc sinh nhật của đứa nhóc 11 tuổi, đã thế còn là con gái nữa chứ.”
Vieze tặc lưỡi, đảo mắt hướng về phía sảnh tiệc, rồi lại nhìn sang Gallahan mà nở nụ cười khinh miệt.
“Chẳng phải phung phí quá sao?”
“Đại sảnh của Lombardy là thứ duy nhất em mượn, còn lại tất cả chi phí cho ngày hôm nay đều do em tự chi trả.”
“…Vậy sao. Nhưng dù cho có là tiền của cậu đi chăng nữa, đây chẳng phải hơi quá sao? Cậu đang tiêu xài hoang phí quá đấy.”
“Đây là việc cần thiết.”
Làm ra nhiều tiền để làm gì nếu tôi không chi cho đứa con gái yêu quý của mình chứ?
“Cần thiết? Cậu đã có thể sử dụng số tiền đó vào những thứ có ích hơn!”
Gallahan cố nhịn vì xung quanh có rất nhiều người.
Tuy nhiên, với những lời nói mang hàm ý sỉ nhục lộ liễu như thế, có vẻ như Vieze đã đi quá giới hạn của anh.
“Chỉ có người làm ra tiền mới có quyền quyết định cách tiêu xài những đồng tiền ấy.”
“Cậu nói gì cơ?”
“Tôi nghĩ anh không phải là người có thể dạy tôi cách xài tiền đâu, anh trai ạ.”
Chắc hẳn Vieze cũng có thể cảm nhận được những ánh nhìn từ mọi người xung quanh dành cho hắn - những ánh mắt khinh thường trước những hành động hèn hạ của hắn từ nãy đến giờ, và hắn chỉ có thể im lặng.
“Đứng trước cửa tử một lần, tôi đã nghiệm ra nhiều điều rồi.”
“Quả thật là như vậy.”
Gallahan mỉm cười, nhưng anh còn chẳng thèm giấu đi sự hiềm khích đối với Vieze.
“Khoảng thời gian mắc căn bệnh mãn tính phải nằm liệt trên giường, tôi đã nhận ra ai là thù, ai là bạn.”
Sau khi khỏi bệnh, Gallahan chính là người đầu tiên tiến hành điều tra tung tích kẻ đã tiết lộ bí mật cho nhà Agenas.
Kết quả là, tiến sĩ O’Malley, người luôn ở bên chữa trị cho anh trong suốt khoảng thời gian bệnh tật, đã chủ động khai báo, với điều kiện rằng hắn ta sẽ không phải nhận bất kỳ hình phạt nào sau chuyện này.
Không nằm ngoài dự đoán, tất cả những lời khai của hắn ta đều hướng về Vieze.
‘Khi hay tin Gallahan mắc bệnh Tlenburg, Vieze đã cười to thích thú.’
“Cũng nhờ anh mà tôi đã được khai sáng nhiều điều.”
Gallahan đã gầy dựng nên một doanh nghiệp trang phục may sẵn phát đạt để bảo vệ Tia.
Anh cũng đã có một lãnh thổ của riêng mình để trao lại cho Tia sau này.
Gallahan đã nghĩ rằng chỉ cần nhiêu đó là đủ.
Ấy vậy mà, ngay khi biết được tin Gallahan mắc phải căn bệnh vô phương cứu chữa kia, người anh ruột thịt của anh đã ngay lập tức có ý định đạp đổ mọi thứ của anh.
Không, không phải phá huỷ, mà là nẫng tay trên một cách trắng trợn. Hắn ta đã bày mưu cướp lấy hiệu may sẵn của người em liệt giường và dâng cho nhà Agenas.
Trước kia, bất kể Vieze có xử tồi tệ với Gallahan thế nào đi chăng nữa, trong lòng anh vẫn mang một sự kính trọng dành cho hắn, bởi dù gì hắn vẫn là máu mủ ruột rà của anh.
Tuy nhiên, giờ đây, ánh mắt anh nhìn hắn, đến một chút tình cảm ruột thịt cũng chẳng còn nữa rồi.
Dù bản chất hiền lành, nhưng anh vẫn là con của Lulak. Anh không phải kẻ nhu nhược đến mức sẵn sàng tha thứ những kẻ đâm sau lưng người khác như thế.
Anh sẽ không tha thứ, và tuyệt đối sẽ không nhún nhường như trước nữa.
“Việc…Việc đó…” Hắn ta ấp úng trước những lời nói ẩn ý của Gallahan.
“Anh không biết cậu đang nói cái gì cả.”
“Chắc hẳn là anh phải biết chứ nhỉ.”
Câu nói của Gallahan thấm đẫm sự hiềm khích.
“Đây là bữa tiệc sinh nhật tôi tổ chức cho con gái tôi. Nếu anh có gì không hài lòng, anh có thể quay về.”
“Cái gì? Gallahan, cậu lắm lời quá đấy!”
Gallahan có thể thấy rõ sự tức giận trên gương mặt hắn ta, nhưng anh lờ đi.
Và với một nụ cười thân thiện, anh nói.
“Tạm biệt nhé, anh trai.”
Những quý tộc xung quanh cố nhịn cười.
Tất cả mọi quý tộc ở trung tâm đều biết rõ Vieze - con trưởng gia tộc Lombardy - là một kẻ hậu đậu đến mức nào.
Từ trước đến nay, họ không ngó lơ hắn, là vì nhà vợ hắn là gia tộc Agenas.
Trước thái độ của Gallahan, Vieze chỉ biết đứng im và nhìn anh trong nỗi nhục nhã. Khi hắn hậm hực xoay người rời khỏi sảnh tiệc, Gallahan thậm chí còn chẳng buồn quay đầu nhìn lấy một cái.
***
Bầu không khí náo nhiệt của bữa tiệc đã đạt đến mức cao trào.
Những bài nhạc ngày càng sôi động hơn, và ở giữa sảnh tiệc ngày càng có nhiều người nhảy.
Những cặp đôi trưởng thành khiêu vũ tay trong tay, những đứa trẻ thì nhảy chung với những người bạn đồng trang lứa của chúng.
Cặp song sinh và Larane vài phút trước còn đứng kế tôi giờ đây cũng đã gia nhập đám đông.
“Sao cậu lại đứng cách xa quá vậy?”
Perez đang đứng cách tôi một khoảng.
“Trước đó cậu có nói với tôi mà, chúng ta không thể tỏ ra quá thân thiết được.”
“À, vậy sao.”
Tôi lo rằng nếu chúng tôi tỏ ra quá gần gũi, tôi sẽ phải đứng giữa cuộc mâu thuẫn giữa ông nội và hoàng hậu, giữa đại hoàng tử và nhị hoàng tử.
“Dù sao thì đây cũng là chuyện không thể tránh được mà.”
“Ý cậu là sao?”
“Tôi đã trở thành thư đồng của cậu. Chưa kể, đã có tin đồn rộ lên rằng cậu cứu sống cha tôi.”
Đã thế, nhà Agenas còn định chiếm đoạt doanh nghiệp may sẵn của cha.
Hẳn ai cũng đã nhận ra rằng mối quan hệ giữa cha tôi và hoàng hậu, nhà Agenas, không hề tốt đẹp.
Ông nội cũng đã vô cùng tức giận.
Gần đây ông nội đã trở lại giới thượng lưu, có lẽ cũng vì nhà Agenas.
Nhìn một lượt quanh sảnh tiệc, tôi không hề thấy dòng họ của hoàng hậu, những người nhà Agenas.
Có vẻ như các quý tộc cũng đã dần bắt đầu chọn ra phe phái của mình.
Nhưng cũng may rằng hoàng đế Jovanes đang trong thế trung lập. Ông ta luôn cân nhắc trước khi ủng hộ 1 phe, và không bao giờ để phe còn lại phải chịu thiệt thòi quá nặng nề.
Tuy nhiên, trong tương lai thì mọi việc sẽ rất rắc rối.
Bởi vì chắc chắn rằng trong tương lai, chúng tôi sẽ phải đối đầu với nhà Agenas.
“Vậy nên bây giờ chúng ta phải tỏ ra không thân thiết…”
Tôi dừng lại và nhìn sang Perez.
“Tại sao?”
Cậu ấy khẽ nghiêng đầu, đôi mắt lộ rõ vẻ khó hiểu.
“Sau này cậu sẽ hối hận đấy. Sẽ rất rắc rối cho cậu nếu có tin đồn rằng mối quan hệ của chúng ta ở trên mức tình bạn.”
“...Tại sao lại như thế?”
Kiếp trước, tôi chỉ có duy nhất 1 cơ hội được tận mắt nhìn thấy Perez ở ngoài đời. Lúc ấy, tôi đang bị chen lấn trong đám đông phấn khởi chào đón Perez trở về sau trận chiến.
Lúc ấy cậu không đi một mình.
Kéo theo sau một nhị hoàng tử với ánh nhìn lãnh cảm trước sự tung hô của thần dân là chiếc xe ngựa với một người phụ nữ ngồi bên trong.
“Dù sao thì, đừng làm điều gì có thể khiến cậu hối tiếc sau này.”
Tôi vỗ nhẹ vào vai cậu.
Không, thật ra tôi đang cố gắng đẩy cậu ra xa.
Nhưng Perez không hề nhúc nhích. Tôi có thể nhìn thấy cậu hơi nhíu mày.
***
Tháng trước mình hơi bận nên không đăng post mới, giờ mình đã sắp xếp thời gian được rồi nên sẽ lên post nhiều hơn. Follow instagram @lazyspoilergirl hoặc page facebook “Annie the noob translator" để nhận được thông báo về các post mới nha.
Annie the noob translator
Comments
Post a Comment