KIẾP NÀY TÔI NHẤT ĐỊNH SẼ TRỞ THÀNH GIA CHỦ - CHAPTER 73 NOVEL
Chapter 73
Sảnh tiệc tại dinh thự Lombardy đã chật kín khách mời.
Nếu so sánh với sinh nhật lần thứ 8 của tôi, buổi tiệc này chắc cũng phải lớn hơn gấp đôi là ít.
Lí do cũng đơn giản thôi. Năm tôi 8 tuổi, cha chỉ vừa bắt đầu kinh doanh, và ông nội chỉ mời một số người thân thiết và họ hàng gần. Còn năm nay thì theo lẽ tự nhiên, sau thương vụ thành công của cha, ngày càng có nhiều người muốn đến đây.
Hầu hết những vị khách ở đây đều đến để gặp cha và ông nội, nhưng tôi cũng không để tâm lắm.
“Ôi, thật vinh dự được gặp tiểu thư Florentia Lombardy.”
“Đây có phải mẫu váy trong bộ sưu tập giới hạn không?”
“Chúc mừng sinh nhật tiểu thư! Hôm nay trông người thật xinh đẹp!”
Độ nhận diện của tôi cũng đã tăng.
“Xin chào, cảm ơn mọi người đã đến chung vui!”
Tôi nở nụ cười thân thiện với họ, rồi nhìn một vòng quanh sảnh tiệc.
Bên cạnh đài phun nước được đặt trang trí bên trong sảnh, tôi thấy cha đang đứng trò chuyện một cách tự nhiên với những vị quý tộc khác.
“Hahaha, thật là một ý tưởng xuất chúng!”
Kể từ khi khỏi bệnh, cha đã tập trung nhiều hơn vào việc mở rộng vòng tròn ngoại giao.
Đôi mắt ngọc lục bảo của ông sáng lên khi nói chuyện với những người xung quanh ông.
Nở một nụ cười điềm tĩnh trên môi, có vẻ cha rất giỏi trong việc giao tiếp. Có lẽ đó là lí do mà có rất nhiều người vây quanh ông.
Có vẻ như tất cả đều tập trung vào những lời nói, câu chuyện và thậm chí là những câu đùa của cha.
“Chúc mừng sinh nhật nhé!”
“Oa!”
Bỗng nhiên một vật bông xù mềm mại cọ vào một bên mặt tôi.
“Gilliu, Mayron! Hai người làm em giật cả mình!”
Cặp sinh đôi đang cầm trên tay một con gấu bông lớn màu trắng.
“Hehe"
“Sao Tia lại giật mình vậy?”
Bây giờ cặp sinh đôi đã bước vào lứa tuổi phát triển tăng vọt, vì thế mới ít lâu không gặp mà họ đã cao lớn hơn rất nhiều rồi.
“Cũng lâu rồi chúng ta mới gặp nhau nhỉ. Hai anh mới trở về được một tháng thôi đúng không?”
“Ừ, đúng rồi đó.”
“Anh chán chết luôn ấy.”
Suốt cả tháng trước đó, họ đã được đưa về dinh thự Schulzt.
“Xung quanh chẳng có gì để chơi hết.”
“Mà bầu không khí cũng khó chịu nữa.”
“Bọn anh cảm thấy tệ lắm luôn ấy.”
Cả hai người đều trả lời câu hỏi của tôi cùng một lúc.
“Lúc đầu anh cứ tưởng là cha nghiêm khắc lắm, nhưng hình như không phải.”
“So với những người họ hàng khác thì cha khá là trầm tính.”
“Thật vậy sao?”
“Đặc biệt là ở bữa ăn ấy.”
“Có 10 người ngồi ở bàn ăn.”
“Chỉ có tiếng lách cách của bát đĩa thôi.”
“Ngột ngạt chết đi được.”
Có vẻ đã có rất nhiều chuyện xảy ra. Cặp sinh đôi cứ luyên thuyên than phiền mãi.
“Nếu chán đến vậy, sao hai người không trở về sớm hơn? Hai người đi một tháng luôn ấy.”
Với lại, dinh thự Schultz cũng chẳng cách đây bao xa cả.
Dù sao thì họ cũng đã tròn 15 tuổi cách đây không lâu, đã có thể thoải mái dùng xe ngựa đi lại rồi chứ nhỉ?
Nhưng phản ứng của Gilliu và Mayron có vẻ lạ lắm.
Họ quay lại thì thầm to nhỏ gì đó với nhau, rồi lại quay đầu nhìn tôi.
“Thôi nào, nhận quà đi chứ!”
Món quà là một con gấu bông từ dinh thự Schultz.
“Hmmm"
Có gì đó đáng nghi lắm, nhưng tôi sẽ cho qua lần này.
Tôi đưa tay nhận lấy con gấu.
Con gấu trắng bông xù mang đến cảm giác vô cùng thoải mái dễ chịu. Nhưng chỉ có thế thôi.
Cũng không phải là họ không biết việc tôi không hề thích những thứ như thế này.
“Tại sao họ lại tặng món quà như thế này chứ?”
Trong lúc tôi vẫn đang nhìn chằm chằm vào con gấu bông, Mayron hỏi tôi với giọng điệu khả nghi.
“Thế nào? Tia thích con gấu không?”
“À, ừm… tất nhiên là có. Cảm ơn hai người nhé.”
Dù không thích lắm, nhưng tôi cũng không phải người thô lỗ đến mức sẽ chê bai món quà người khác tặng cho tôi.
Gilliu đưa tay chọt chọt vào vai Mayron và nói.
“Thấy chưa, Tia không nói gì hết kìa. Em ấy vô cùng tốt bụng mà.”
“Ồ, anh cứ nghĩ là Tia sẽ quăng con gấu đi luôn ấy chứ! Em thật sự quá tốt bụng rồi, Tia à.”
Gilliu mỉm cười khoái trá, còn Mayron thì cúi đầu với vẻ hối lỗi.
Có vẻ như họ đã đặt cược với nhau về phản ứng của tôi khi nhận được con gấu này.
Mayron thở dài như ông cụ non rồi nói.
“Tia, nếu em không thích cái gì, cứ thẳng thắn nói ‘không’. Em lúc nào cũng nghĩ cho người khác hết.”
Thật ư? Đây chỉ là chuyện nhỏ thôi mà.
“Em quá tốt bụng.”
Gilliu chen vào.
“Đây không phải quà của tụi anh!”
“Quà của tụi anh còn tuyệt hơn nhiều!”
“Là gì vậy?”
Họ không trả lời câu hỏi của tôi mà chỉ mỉm cười.
“Tia thích quà gì nào?”
“Em sao?”
Nếu hỏi tôi về những thứ tôi muốn, tôi có thể dành cả đêm để liệt kê ra.
Nhưng ánh nhìn tôi lại hướng về phía cha, người đang rạng rỡ tiếp chuyện cùng những quý ông khác.
“Em thấy hôm nay như vậy đã quá đủ rồi.”
Chỉ việc cha vẫn còn sống và đang tham dự tiệc sinh nhật lần thứ 11 của tôi đã là một phép màu rồi.
Tôi không còn cô đơn như kiếp trước nữa, buổi tiệc ngày hôm nay đã ngập tràn hạnh phúc rồi.
“Không được!”
Mayron vỗ nhẹ lên đầu tôi rồi tươi cười nói.
“Bọn anh sẽ mua cho em một món quà thật sự sớm thôi, vậy nên lần tới hãy đi cùng bọn anh.”
“Đúng vậy. Có nhiều chỗ thú vị ở thị trấn lãnh thổ Lombardy lắm!”
“Nhưng Tia đi một mình thì sẽ nguy hiểm lắm! Nên nhớ là phải đi với bọn anh đó!”
Làm sao mà hai người biết được chuyện tôi sẽ thường xuyên đi một mình trong thời gian tới vậy?
“Tia?”
Mayron nheo mắt rồi gọi tên tôi.
À, tôi vẫn chưa trả lời họ nhỉ.
Hai anh em họ đúng là tinh ý thật.
Tôi vội gật đầu đồng ý.
“Dù trong bất cứ trường hợp nào đi nữa, em cũng không được đi ra ngoài một mình đấy!”
Gilliu lại dùng giọng điệu ông cụ non mà dặn dò tôi.
“Dạo này hai người khỏe không?”
Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên hỏi thăm cặp sinh đôi.
“Xin chào, Larane.”
“Chúc mừng sinh nhật nhé, Tia. Quà của em chị đã để ở đằng chỗ những món quà khác rồi nhé. Hôm nay trông Tia thật xinh quá đi mất.”
“Cảm ơn chị, em sẽ dùng món quà ấy thật tốt.”
“Về Gilliu và Mayro , chị không nghĩ rằng họ thích hợp để khuyên Tia điều đó đâu.”
Laurane nhẹ nhàng nói.
“Ơ, tại sao chứ?”
“Vậy hai con người nào, ngay sau ngày sinh nhật thứ 11, đã bị mắc kẹt hàng tháng trời trong dinh thự ở đồng cỏ mà bản thân vẫn không hề hay biết nhỉ?”
“Thì…”
Larane nói một cách điềm đạm, và có vẻ như hai anh em bọn họ chẳng có lí lẽ gì để phản bác lại cả. Dù vậy nhưng trông họ không có vẻ gì là giận dữ cả.
Tôi mỉm cười rồi nhanh chóng đổi chủ đề cuộc nói chuyện.
“Ghen tị thật đấy, Larane ngày càng trở nên xinh đẹp hơn.”
Đó không phải lời khen sáo rỗng đâu.
Chỉ còn 2 năm nữa là sẽ đến lễ trưởng thành của chị ấy, và Larane quả thật là đang nở rộ từng ngày.
Ngay cả bây giờ, những người con trai ở cùng độ tuổi của chúng tôi đã không thể nào rời mắt khỏi chị ấy rồi.
Nhìn những đôi tai ửng đỏ kia mà xem, rõ ràng là họ đã phải lòng Larane rồi.
Chị ấy tựa như một đóa Huệ Tây trắng muốt tinh khôi vậy.
Vẻ đẹp đằm thắm dịu dàng ấy dường như tạo cho đối phương một cảm giác dè dặt khó gần, nhưng đồng thời lại mang sự mê hoặc khiến người ta không thể nào không chú ý đến, khiến ta mang tâm lí muốn chở che, nâng niu đóa hoa yếu đuối ấy.
“Chị cũng không biết nữa… những người xung quanh cũng hay nói như em vậy…”
Gương mặt trắng hồng của chị đỏ ửng lên.
Thường thì những người nhà Lombardy sẽ miễn dịch với những lời khen như thế này.
Nhưng Larane lại khác, có lẽ là do bản chất hiền lành của cô ấy.
“Nhưng cảm ơn Tia nhé, Tia cũng ngày càng xinh hơn đấy.”
“Đúng vậy, Tia là tuyệt nhất!”
Một gương mặt nhỏ nhắn ló ra từ sau lưng Larane.
Là Crane, em trai 7 tuổi của Astaliu. Cậu nhóc mang mang tóc đỏ nâu với gương mặt lấm tấm tàn nhang.
Trước đó, cậu bé đã trốn trong bụi rậm nghe trộm cuộc trò chuyện của tôi và Perez, có vẻ như cậu bé đã trở thành fan hâm mộ của tôi rồi.
“Tia!”
Crane lao đến ôm lấy eo tôi, rồi ngước lên nhìn tôi bằng đôi mắt trong veo, đáng yêu như cún con.
“Crane, đừng hành động như thế! Ở đây còn những vị khách khác nữa đấy.”
Larane nhẹ nhàng nhắc nhở Crane rồi kéo em ấy ra khỏi tôi.
“...Nhưng mà dạo này Tia bận thật đấy. Đã 1 tuần rồi em mới được gặp Tia…”
Không hiểu sao tôi có cảm giác là mình đã quen với những câu nói như thế này rồi.
Có lẽ trước đây ai đó đã nói như thế với tôi.
Hai anh em sinh đôi kế bên Crane bắt đầu làu bàu.
“Đúng rồi đấy, Tia lúc nào cũng bận hết.”
“Ngày nào em cũng ở trong thư phòng, đến cả gặp mặt cũng khó nữa.”
À, ra là hai người.
Hai cái con người này lúc nào cũng đi theo tôi mà than vãn như thế, nên tôi đã sớm quen rồi.
Tôi thở dài trong lòng, rồi quay sang hỏi Crane.
“Crane, gần đây em có thực hiện lời hứa đọc một cuốn sách mỗi tuần không?”
“Có ạ, em đã đọc hết tất cả những cuốn sách Tia đưa cho em luôn đấy! Em có thể mượn lại được không ạ?”
“Được thôi, từ giờ chị sẽ cho phép em đến thư phòng của chị mượn sách nhé.”
“Wow! Thích quá đi! Sau này em sẽ đọc thật nhiều sách!”
Việc giáo dục con trẻ từ sớm là vô cùng quan trọng.
Tôi nhẹ nhàng xoa đầu Crane.
Khác với anh trai Astaliu, kẻ chỉ biết dùng tay chân, Crane là đứa trẻ vô cùng sáng dạ.
Ở kiếp trước, tin tức cuối cùng về Crane mà mình biết chính là việc em ấy đã có những thành tích nổi bật ở Học viện Hoàng Gia.
Tôi đã rất lấy làm tiếc. Nếu không phải vì Vieze, đang lẽ em ấy đã được nhận sự giáo dục và chuẩn bị tốt hơn trước khi được nhận vào học viện.
Nhưng kiếp này, Crane đã quyết định theo tôi thay vì Astaliu. Vậy nên tôi sẽ giúp đỡ thằng bé một chút.
Tôi làm sao có thể chăm chăm giúp đỡ người ngoài mà bỏ lơ Crane, một đứa em họ dễ thương và hiền lành như thế này chứ!
Khi được tôi xoa đầu, em ấy nhìn tôi nở nụ cười thật tươi. Khuôn mặt ấy trông đáng yêu quá đi mất.
Và khi tôi nhìn lên.
“Hả?”
Một cậu bé vừa đi ngang qua tôi đã đánh rơi khăn tay mà không hề hay biết.
“Này!”
Cậu ta quay lại khi nghe tiếng gọi của tôi.
“Cậu đánh rơi này.”
Cậu ta trông có vẻ trạc tuổi hai anh em sinh đôi. Khi nghe tôi nói thế, cậu ta nhìn chiếc khăn tay rồi cả khuôn mặt bỗng đỏ bừng lên.
“C…Cảm ơn tiểu thư Florentia Lombardy.”
Mặt cậu ta càng ngày càng đỏ hơn.
Tôi liền đưa chiếc khăn tay ra và mỉm cười.
“Cứ thoải mái đi, tôi không cắn đâu mà lo.”
Khi cậu ta đưa tay lấy chiếc khăn, ngón tay của cậu ta đã vô tình đụng vào ngón tay tôi.
“Úi!”
Cậu ta giật mình rụt tay lại, làm chiếc khăn rơi xuống đất.
Bỗng một bàn tay chìa ra nhặt lấy chiếc khăn màu trắng ấy.
Một bàn tay thô ráp đầy vết chai sạm, khác biệt hoàn toàn với bàn tay của những quý tộc thường thấy.
“Của cậu này.”
Một đôi mắt đỏ thẫm ẩn mình bên dưới mái tóc đen tuyền.
“Xin chào Tia.”
Là Perez.
***
Mình sẽ lên post xen kẽ giữa các truyện để tránh tập trung quá mức vào một truyện nào đó nhé, follow instagram @lazyspoilergirl hoặc page facebook “Annie the noob translator" để nhận được thông báo về các post mới.
Annie the noob translator
Comments
Post a Comment