KIẾP NÀY TÔI NHẤT ĐỊNH SẼ TRỞ THÀNH GIA CHỦ! - CHAPTER 72 NOVEL
Chapter 72
Cuối cùng, cái ngày lệnh cấm túc của tôi được dỡ bỏ cũng đã đến. Cả người tôi run lên vì háo hức.
“ Hôm nay là ngày tiểu thư đã có thể ra ngoài rồi nhỉ?”
Laurel vừa chải tóc cho tôi vừa lên tiếng.
Nãy giờ tôi đang sướng điên người vì điều đó đấy, Laurel!
“Tiểu thư muốn làm gì trước tiên ạ?”
“Hừmmm…”
Tôi cần chút thời gian suy nghĩ đã…
Không phải là tôi không biết làm gì.
Mà là có quá nhiều việc để làm, vậy nên tôi đang rất phân vân không biết nên làm việc gì trước tiên.
Trong lúc tôi đang cẩn thận suy nghĩ, Laurel đã cho tôi một vài ví dụ về những việc tôi có thể làm vào ngày sinh nhật lần thứ 11 của mình.
“Ngay sau ngày sinh nhật, tiểu thư Larane đã đến vườn hoa bên ngoài dinh thự Lombardy, thiếu gia Gilliu và Mayron thì đi cưỡi ngựa với nhau bên ngoài thành, còn thiếu gia Belesac thì… thật tình tôi cũng không biết nữa, tôi không quan tâm lắm đến cậu ta.”
Đúng rồi đấy Lauryl, thái độ tốt lắm.
Tôi ước gì tôi có thể nói rằng tôi cũng không biết anh ta đã làm gì sau sinh nhật lần thứ 11 của hắn, bởi tôi cũng không muốn để tâm đến hắn.
Nhưng vì chúng tôi sống cùng một nhà, tất nhiên là tôi phải biết. Hắn ta đã đi săn cùng Astana sau khi ngày sinh nhật của hắn kết thúc.
Dĩ nhiên rồi, hắn ta là cái đuôi số một luôn lẽo đẽo theo tên hoàng tử ấy mà.
Khi ông nội gỡ bỏ lệnh cấm túc Belesac, hai tên đó đã ngày càng thân thiết hơn.
“Vậy, tiểu thư của tôi muốn làm gì nào?”
“Tôi muốn đi mua sắm!”
“Thật sao? Tiểu thư muốn đi mua sắm sao?”
“Đúng vậy! Tôi muốn mua nhiều thứ lắm!”
“Hừm. Tiểu thư muốn mua trang sức đá quý sao?”
Cũng không hẳn. Tôi muốn sở hữu hầm mỏ khai thác đá quý cơ.
“Hay, tiểu thư muốn đi ăn món gì đó thật ngon?”
Nói đúng hơn là quán ăn làm ra món ăn đấy.
Đúng vậy, chúng đều là những cơ hội kinh doanh tuyệt vời.
“Nếu không thì, chúng ta có thể rời dinh thự Lombardy để đi ngắm cảnh dưới thời tiết nắng ấm tuyệt đẹp như thế này!”
Đúng vậy, tôi muốn đi xem mặt trời, nhưng mà là gặp mặt “vầng thái dương" trong hoàng cung cơ. (ý là hoàng đế)
“Ta sẽ làm tất!”
“Ôi chao, tiểu thư của chúng ta tham quá nha!”
Tất nhiên!
Bởi dù gì, hôm nay cũng là sinh nhật của ta mà!
Tôi nhìn Lauryl rồi cả hai cùng cười phá lên.
Lauryl chải tóc tôi thật cẩn thận và buộc hờ ra đằng sau, khiến cho mái tóc xoăn dài của tôi dù đang xoã nhưng vẫn rất gọn gàng. Cô thắt hai lọn tóc mai của tôi thành hai bím tóc thật đẹp, rồi tô điểm cho chúng bằng những bông hoa dại trắng tinh.
Sau đó, Laurel giúp tôi thay y phục.
“Tiểu thư ơi, khi nào thì chiếc váy này sẽ được mở bán vậy ạ?”
Laurel hỏi tôi với đôi mắt sáng rỡ.
“Tuần sau. Thế nào, cô thấy đẹp chứ?”
“Tôi nghĩ đây là chiếc váy phiên bản giới hạn đẹp nhất mà tôi từng thấy của cửa hàng đấy! Tiểu thư của tôi trông xinh quá đi mất”
“Hehe, cảm ơn nhé.”
Tôi rất hài lòng với câu trả lời nhiệt tình ấy của Laurel.
Đây chính là chiến dịch quảng bá mới của chuỗi y phục Gallahan, và mọi thứ đang rất suôn sẻ.
Chiến dịch này được gọi là “phiên bản giới hạn"
Đây có thể được xem là cách để những bộ y phục may sẵn thoát khỏi hình ảnh đặc trưng ‘một bộ y phục có thể mua bất cứ lúc nào', hướng đến đối tượng chính là tầng lớp quý tộc với những mẫu mã cao cấp.
Những bộ y phục “phiên bản giới hạn" sẽ được đồng loạt bày bán vào cùng giờ, cùng ngày trên tất cả các chi nhánh ở đế quốc với số lượng cực ít.
Với mỗi đợt ra mắt, chỉ có 200 bộ y phục được sản xuất và bày bán trên toàn đế quốc.
Khác với dòng sản phẩm có thể được trang trí theo sở thích cá nhân trước đó đã làm mưa làm gió trong giới thượng lưu của thương hiệu Gallahan, những bộ y phục này đã được trang trí một cách hoàn thiện, và hiện nay dòng sản phẩm này đã thổi một làn gió mới đến xu hướng thời trang của tầng lớp quý tộc.
Cuộc cạnh tranh để được sở hữu những bộ phục này diễn ra vô cùng khốc liệt, đặc biệt là ở thủ đô, nơi trú ngụ của những gia tộc giàu có bậc nhất ở đế quốc. Thậm chí, họ còn sai người hầu đến những vùng chi nhánh ở khác để giành được một bộ.
“Tuy nhiên, bộ sưu tập lận này được phát hành để kỉ niệm ngày sinh nhật của tôi, vì thế nó sẽ còn đặc biệt hơn nữa.”
“Đặc biệt hơn nữa?”
“Lần này sẽ chỉ có 100 bộ được sản xuất thôi.”
Tôi mỉm cười khoái trá.
“Tiểu thư thật quá đáng mà… Chiếc váy đẹp thế này mà chỉ có 100 chiếc thôi ư… Làm sao tôi giành được đây?”
Laurel thở dài, rũ vai xuống.
Vì đây là bộ trang phục vô cùng đặc biệt, và đoạn sản xuất với số lượng 100 chiếc đã hoàn thành. Vì thế tôi không thể nào dành ra một bộ cho Laurel được.
Tôi đắn đo một hồi, rồi đưa ra cho cô ấy một gợi ý nho nhỏ.
“Chi nhánh thứ ba.”
Chi nhánh ấy được đặt ở vị trí khá xa với nơi ở của quý tộc, nên mặc dù sẽ bày bán 10 bộ giống những chi nhánh khác, tính cạnh tranh có thể sẽ thấp hơn một chút.
Dù tôi chỉ nói rất ngắn gọn, nhưng có vẻ như Laurel đã hiểu được ý tôi. Cô gật đầu với khuôn mặt vô cùng quyết tâm.
Cô đúng là nhanh nhạy mà.
“Tia à, ta có thể vào trong không?”
Cha gõ cửa và nghía đầu qua cánh cửa đang mở hé.
“Cha!
Tôi đứng bật dậy, chạy ôm lấy ông.
“Ui chao!”
Cha giả vờ bị ngã ra phía sau giống như bị tôi đẩy ngã, rồi ôm choàng lấy tôi.
“Con gái ta nay đã 11 tuổi rồi, đã khoẻ hơn rồi! Nhưng có vẻ vẫn còn nhiều thời gian trước khi con thật sự trưởng thành nhỉ.”
“Đương nhiên rồi ạ! Con sẽ luôn là đứa con gái bé bỏng của cha cho đến hết đời luôn!”
Nhờ có thuốc của Estira mà căn bệnh Tlenburg của cha đã hoàn toàn bình phục.
Chỉ trong vòng một tuần, những triệu chứng tê liệt đã hoàn toàn biến mất, và một tháng sau, cha đã có thể đi lại bình thường vòng quanh dinh thự.
Cho đến hôm nay, ngày sinh nhật lần thứ 11 của tôi, cha đã hoàn toàn khỏe mạnh, dù cho có sụt cân đôi chút.
“Ngài Gallahan, hôm nay trông ngài rất tuyệt ạ!”
“Haha…cảm ơn nhé, Laurel.”
Nhưng sụt cân đã khiến mặt cha sắc nét hơn.
Mỗi ngày cha lại càng trở nên nổi tiếng hơn.
Liệu sau này tôi sẽ có mẹ kế không nhỉ?
“Con có thể dành cho cha chút thời gian trước khi buổi tiệc bắt đầu không?”
Ông chìa tay ra trước mặt tôi, và tôi nhanh chóng nắm chặt lấy bàn tay to lớn ấy. Bàn tay cha thật mềm mại và ấm áp làm sao.
Sau khi đi hết đoạn hành lang dài, cha dẫn tôi đến trước một cánh cửa ở toà phụ dinh thự Lombardy.
“Hãy mở nó đi.”
Cha lên tiếng và thả tay tôi ra.
Cạch.
Tôi xoay tay nắm và mở nhẹ cách cửa.
“Đây là món quà của ta dành cho con.”
Trước mắt tôi là một căn phòng khách tràn ngập ánh nắng đang rọi qua chiếc cửa sổ lớn. Căn phòng được trang trí bằng những tông màu nhẹ nhàng mang đến cảm giác vô cùng ấm áp.
“Đây… là phòng của con mà? Vậy đây là nhà của con sao?”
“Đúng vậy.”
“Wow!”
Tôi chạy đến mở cánh cửa xung quanh phòng khách.
Cánh cửa ở phía bên kia căn phòng, đối diện với chỗ đứng của chúng tôi dẫn đến một căn phòng ngủ. Hai cánh cửa hai bên thì một cái dẫn đến thư phòng của tôi, cái còn lại thì dẫn đến một căn phòng nhỏ dùng để sinh hoạt thường ngày.
“Thư phòng của Tia ở toà chính đã được chuyển đến đây. Ta nghĩ rằng làm như thế sẽ tiện hơn cho con.”
Quả thật là vô cùng thuận tiện.
Tất cả những cuốn sách và dụng cụ quen thuộc được tôi sử dụng hằng ngày đều đã được chuyển đến đây.
“Từ giờ trở về sau, Tia của ta có thể thoải mái sử dụng nơi đây theo ý thích của con. Mặc dù như vậy thì ta sẽ hơi cô đơn một chút…”
“Cha…”
“Nhưng nghĩ đến việc sau này công việc của ta sẽ khá bận rộn, ta nghĩ như này sẽ tốt hơn.”
Đúng là cha không thể nói dối mà.
Tôi đã thực hiện lời hứa trước đó với cha, rằng sẽ giải đáp hết tất cả những câu hỏi của ông vào thời điểm thích hợp.
Chúng chỉ là những câu hỏi đơn giản thôi, như là ‘Làm sao con nghĩ đến việc nhờ cô Shananet đến gặp phu nhân Seoshou?’ hay ‘Con đã quen biết với Perez từ khi nào?’
Nhưng chỉ qua những thông tin vụn vặt ấy, cha dường như đã nhìn thấu gần hết những tâm can, ý định của tôi.
Cha thậm chí còn hỏi ý kiến của tôi về việc kinh doanh của hiệu y phục Gallohan, và rồi ý tưởng “phiên bản giới hạn" cứ thế mà ra đời.
“Tia của chúng ta…”
Cha ôm chặt tôi vào lòng.
“Chúc mừng sinh nhật con. Cha muốn được là người đầu tiên tặng quà cho con trong ngày hôm nay.”
“Cha, cảm ơn cha.”
Tôi cũng ôm chặt lấy ông.
“Điều này cứ như giấc mơ vậy.”
Đúng vậy, việc cha đang ở đây cùng tôi tổ chức sinh nhật lần thứ 11 của tôi, cứ như đang mơ vậy.
Cả việc cha vượt qua được căn bệnh Tlenburg độc ác, và đang trước mặt tôi một cách thật khoẻ mạnh.
Cha dịu dàng hôn lên trán tôi.
Tôi lại ôm lấy ông chặt hơn, những giọt nước mắt hạnh phúc đã chực trào.
Cuối cùng, tôi đã thực hiện được mục tiêu đầu tiên của tôi sau khi trọng sinh: cứu sống cha.
Nhưng dĩ nhiên, tôi vẫn còn rất nhiều việc phải làm.
***
“Hãy bắt đầu buổi hội nghị nào.”
Chủ tịch của hội thượng nghị viện quý tộc lên tiếng, tập trung tất cả sự chú ý của mọi người về phía mình.
“Vẫn còn một số người chưa đến, tôi yêu cầu chờ thêm một chút nữa rồi hẵng bắt đầu.”
Ferdic Agenas ngồi xuống ghế của mình và chậm rãi lên tiếng.
Lí do hắn ta nói thế là bởi vì vẫn còn một số người dòng họ Agenas chưa đến.
“Nhưng mà thưa ngài…”
Buổi hội nghị đã bị trì hoãn quá lâu rồi.
Căn phòng hội nghị đã đông kín những quý tộc đến đúng giờ, và mọi người đã phải chờ đợi những con người kiêu căng kia cả buổi trời.
“Dù sao thì cũng chẳng có ý nghĩa gì nếu bắt đầu buổi họp mà thiếu đi những nhân vật quan trọng, không phải sao?”
Hắn ta lại nói với giọng điệu ngạo mạn.
“Ta nghĩ rằng bản thân đã đến trễ, nhưng có vẻ như hội nghị vẫn chưa bắt đầu. Việc này là sao đây?”
Một bóng dáng uy nghiêm mở toang cả hai cánh cửa phòng hội nghị, bước vào một cách nhàn nhã.
“Gia…Gia chủ Lombardy…”
Chủ tịch thượng nghị viện đứng bật dậy khỏi ghế.
Lulac Lombardy đã nắm giữ chức chủ tịch thượng nghị viện rất nhiều nhiệm kỳ trước khi hắn nhậm chức.
“Ngài làm gì ở đây vậy?”
“Sau khi nghỉ ngơi vài năm, ta chỉ đơn giản là muốn cập nhật tình hình hiện giờ của hội nghị ấy mà.”
“Ah! Vậy chức chủ tịch…”
“Không cần. Ta không đến đây để nhận trách nhiệm nặng nề đó đâu. Ta đã quá già rồi, ta chỉ đến đây vì một lý do đơn giản thôi.”
“Thưa ngài, lý do ấy là…”
“ Ta có lỡ lời hứa với ai đó ấy mà.”
Lulac cười và nhìn về phía Ferdic Agenas đang ngồi đối diện ông.
[Trong tương lai, ngươi sẽ phải nghĩ về động của ngươi ở nơi đây vô số lần. Ta sẽ đảm bảo rằng, ngày qua ngày, ngươi lại càng hối hận về sự việc ngày hôm nay mà phải thốt lên rằng ‘Đáng lẽ lúc ấy mình không nên đụng đến Gallahan Lombardy’.]
Híc.
Khi nhớ đến những lời nói của Lulac tại thư phòng của hoàng đế, gia chủ nhà Agenas sợ đến xanh mặt.
“Vậy hãy bắt đầu cuộc hội nghị nào. Liệu có lý do nào chính đáng để bắt bao nhiêu con người ở đây phải trì hoãn cuộc họp chỉ vì một số cá nhân đi trễ không?”
Khi nghe gia chủ Lombardy nói thế, chủ tịch thượng nghị viện liếc về phía Ferdic Agenas.
Dù cho nhà Agenas ngạo mạn có cố gắng phô trương như thế nào thì rõ ràng, quyền lực đều nằm trong tay Lulac Lombardy.
Cuối cùng, mặc cho gia chủ Agenas đề xuất bao nhiêu hạng mục đi chăng nữa, tất cả đều không được thông qua.
Tất cả là vì Lulac đã can thiệp vào và chỉ ra được những lỗ hổng và mưu đồ của chúng trong những thứ được đề xuất.
Thêm vào đó, những thành viên khác của hội thượng nghị viện trước nay đều bị gia tộc Agenas chèn ép, vì thế đã ủng hộ Lulac quyết liệt.
Vào cuối buổi họp, Lulac mỉm cười vui vẻ nhìn tên gia chủ nhà Agenas, kẻ đang mang bộ mặt vô cùng ủ dột, mà nói rằng.
“Sao thế? Chưa gì mà đã khóc rồi đấy à? Việc này vẫn chưa xong đâu, trong tương lai các người sẽ còn phải trả giá nhiều hơn thế.”
Ông cười lớn.
“Vậy ta xin phép rời đi trước.”
“Thưa gia chủ Lombardy, nếu ngài có thời gian, liệu ngài có thể dùng bữa…”
“Xin thứ lỗi, ta đành hẹn hôm khác vậy. Hôm nay ta có một việc rất quan trọng.”
“Ah, lẽ nào ngài và bệ hạ…”
“Hôm nay là sinh nhật của cháu gái ta.”
“Thưa vâng?”
“Ta phải đến tham dự buổi tiệc sinh nhật của cháu gái ta. Ôi trời, đã trễ thế này rồi cơ à!”
Nhìn thấy vẻ nôn nóng của Lulac, chủ tịch thượng nghị viện gõ búa 2 lần. Điều đó có nghĩa là cuộc họp đã chính thức kết thúc.
“Ta đi trước đây.”
Chớp mắt một cái, gia chủ nhà Lombardy đã biến mất, chỉ còn cánh cửa phòng hội nghị mở toang.
Dù không biết giữa gia tộc Lombardy và Agenas có chuyện gì, nhưng ngài chủ tịch biết rõ một điều.
Trong tương lai, nhà Agenas sẽ không còn có thể tự tung tự tác hành động theo ý mình ở các cuộc họp hội đồng trong giới thượng lưu nữa.
***
Tui sẽ bắt đầu dịch novel “Kiếp này tôi nhất định sẽ trở thành gia chủ!” từ chap này nhé. Nếu có thời gian Annie sẽ bổ sung những tập đầu sau nha. Cảm ơn bạn đã đọc <3
***
Mình sẽ lên post xen kẽ giữa các truyện để tránh tập trung quá mức vào một truyện nào đó nhé, follow instagram @lazyspoilergirl hoặc page facebook “Annie the noob translator" để nhận được thông báo về các post mới.
Annie the noob translator
Comments
Post a Comment